- Đi thôi.
Hai đứa con gái của Nga nãy giờ ngồi nem nép nơi góc giường, nghe mẹ nói vậy thì lau nước mắt rồi dắt nhau bước theo mẹ. Cô chị chín tuổi, dắt tay cô em bốn tuổi đang ôm chặt con búp bê trong lòng. Nga kéo va-li, lích kích chiếc túi xách, con bé lớn chạy đến đỡ lấy. Nó vừa nói vừa nấc nhẹ:
- Mẹ để con kéo giúp.
Nga gật đầu, đưa một chiếc va-li cho con, rồi ôm lấy cái bụng bầu gần sáu tháng bước xuống cầu thang.
Bà An - mẹ chồng Nga - vẫn ngồi bên bàn ăn. Bà còn chẳng thèm ngẩng mặt lên nhìn mẹ con cô. Nga cũng không cần. Chỉ thương hai đứa con. Nhưng cứ sống thế này cô chịu không nổi. Nga mím chặt môi để khỏi bật lên những tiếng thổn thức. Chiếc taxi đã đợi sẵn ngoài cửa và lao đi thật nhanh khi mẹ con Nga lên xe.
Xe dừng lại. Ba mẹ con bước xuống. Nga lấy chìa khóa mở cổng. Con bé lớn rụt rè hỏi:
- Mẹ ơi, chúng ta ở đây ạ?
Nga gật đầu. Đây là cơ sở mầm non của Nga. Cô thuê mở đã được hơn một năm. Con bé nhỏ hằng ngày vẫn đến đây nên quen. Cổng vừa mở nó liền chạy vào, miệng liến thoắng gọi chị, gọi mẹ. Cánh cổng Trường Mầm non Hạnh Phúc khép lại. Lòng Nga đã dịu hơn. Từ nay, cô và các con sẽ ở đây, không trở về ngôi nhà đó nữa.
Đứa bé đạp nhẹ khiến Nga giật mình. Cô ôm lấy bụng, tay xoa nhè nhẹ. Cô thì thầm: Con yêu, dù con là trai hay gái, mẹ vẫn yêu con như các chị của con. Đến bây giờ Nga vẫn chưa biết đứa con thứ ba này là trai hay gái. Tự nhiên giọt nước mắt lăn nhanh trên má Nga, rơi ngấm nhanh vào lần áo trên chiếc bụng bầu nhô ra.
Ngày quen Hiếu, Nga đang là cô sinh viên năm cuối của khoa mầm non trường cao đẳng sư phạm. Hiếu là một anh lái xe đẹp trai, vui tính. Hai người yêu nhau. Giữa năm cuối, Nga chuyển khỏi ký túc xá, ra ngoài thuê phòng trọ sống cùng Hiếu. Nga ra trường, kịp tổ chức đám cưới với Hiếu khi cái bầu đã được bốn tháng. Bà An không đồng ý nhưng với sự cương quyết của con trai nên phải xuôi theo. Nga sinh con, bố chồng nói cô ở nhà lo việc nhà, chăm con, "đi làm đã có thằng Hiếu", rồi mỗi tháng ông cho thêm bao nhiêu đó nữa.
Minh họa: HOÀNG ĐẶNG
- Xin việc giờ cũng không phải dễ mà lương giáo viên hợp đồng có được là bao. Không đủ để con trả tiền gửi con bé. Vậy thì tội gì phải đi làm cho cực hả con? Ở nhà giúp bố công việc hàng họ nữa. Coi như con đi làm đi, lương bố trả đầy đủ.
Vậy là Nga ở nhà. Nhưng đến khi sinh bé thứ hai, cô muốn đi dạy. Đó không những là mơ ước mà còn là tự do. Quanh quẩn mãi trong nhà, Nga quá mệt mỏi. Do không ưa Nga nên bà An luôn tìm cách soi mói, bới móc. Cả chuyện đứa con đầu lòng của Nga. Bà bảo Nga là loại con gái dễ dãi, chưa cưới đã chửa. Rồi có khi bà bóng gió rằng liệu có chắc đó là con của thằng Hiếu không, hay lại…? Nga nhịn. Cô cắn răng nhịn hết. Trong hai năm dạy hợp đồng ở một trường mầm non tư thục, Nga đã đi học liên thông lên đại học. Có được bằng rồi, cô sẽ đứng ra mở trường mầm non. Khi nghe Nga nói ý định, cả nhà chồng ai cũng giãy nảy. Mẹ chồng thì nguýt dài bảo như vậy càng có cớ đi sớm về muộn. Bố chồng thì nói nếu vậy ai sẽ giúp ông lo công việc. Còn Hiếu không nói gì, có vẻ không hài lòng. Nhưng Nga đã quyết, lần này cô phải tự mình làm tất cả. Ở nhà, kiểu gì cũng vẫn mang tiếng là ăn bám, rồi ra vào nghe chì chiết.
Cuối cùng, mơ ước của Nga cũng thành hiện thực khi Trường Mầm non Hạnh Phúc chính thức đi vào hoạt động. Cô đầu tư cơ sở vật chất, trang thiết bị hiện đại, đội ngũ giáo viên trẻ, năng động, yêu trẻ. Các cháu đến học tăng dần theo thời gian. Rồi Nga bầu đứa thứ ba, cái thai ngoài ý muốn. Chồng cô muốn kiểm tra giới tính con "để còn tính". Nga cực lực phản đối. Dù muốn hay không muốn, con đã đến với mình, gái hay trai cũng đều là con, Nga không muốn bỏ con. Vậy là những rạn nứt ngấm ngầm bao lâu nay được dịp phát lộ. Hiếu đi nhiều hơn, vắng nhà nhiều hơn. Còn bà An thì luôn bóng gió rằng chắc gì đó đã là con của thằng Hiếu. Thói đời, "không ưa thì quả dưa có giòi" mà. Nhưng điều làm Nga thất vọng là chính khi Hiếu nghe được những lời đó của mẹ, anh ta cũng chẳng có phản ứng gì, không một lời bênh vực cho Nga. Không những thế lại có vẻ thờ ơ, lạnh nhạt với cô.
Như giọt nước tràn ly, sức chịu đựng của Nga cũng có giới hạn. Cô đã cố níu kéo gia đình, đã cố không để ý đến những lời của mẹ chồng cho đến khi tình cờ nghe được cuộc điện thoại của chồng với một người bạn là bác sĩ. Anh ta hỏi bạn làm cách nào để xác định được đứa trẻ chưa sinh ra có cùng huyết thống với mình hay không? Nga sốc thật sự. Cô như không tin vào những gì mình nghe thấy. Cô ào ra chất vấn chồng. Cô đấm vào chồng thùm thụp và trách móc, kèm theo đó là những giọt nước mắt lăn dài.
- Em vẫn nghĩ vì mẹ không ưa em nên nói móc nói máy như vậy. Em không ngờ chính anh cũng nghĩ thế. Sao anh lại có thể như thế cơ chứ?
Hiếu không nói một lời mà đi ra khỏi phòng để mặc Nga ngồi sụp xuống khóc nức nở. Cô hận. Hận người đàn ông mà cô tin tưởng gửi gắm cả cuộc đời lại là người làm cô đau khổ. Hận anh ta đã không nhìn nhận được đúng sai. Hận bà mẹ chồng buông lời cay nghiệt khi cô sinh toàn con gái. Hận cả ông bố chồng suốt ngày chỉ biết công việc, không bao giờ nói được lời phải trái.
Nga khóc cạn nước mắt rồi quyết định đi. Nhẹ tênh.
Một tháng sau, Hiếu gọi điện. Nga không muốn nói chuyện với con người đó. Cô tắt máy. Có lẽ, cô sẽ ly hôn. Niềm tin đã đánh mất làm sao có thể lấy lại. Hơn nữa đây còn là danh dự, là nhân phẩm của Nga. Cô không cho phép Hiếu xúc phạm mình như vậy. Ba đứa nhỏ sẽ là con của một mình Nga thôi.
Hiếu đến tận trường mầm non gặp Nga vào một buổi chủ nhật như cô đã hẹn. Anh ta có vẻ mệt mỏi, đôi mắt trũng sâu. Nga lạnh lùng đưa tờ giấy ly hôn đã viết sẵn ra trước mặt Hiếu:
- Anh ký đi.
- Em, nghe anh nói đã.
- Tại sao tôi phải nghe? Anh đã làm tôi quá thất vọng, quá đau. Đứa con này, đúng không phải là của anh đâu. Của mình tôi thôi. Cả bé Na và Táo nữa. Là con của mình tôi thôi. Anh không xứng là cha chúng nó.
Hiếu ngồi im. Anh chờ cho cơn giận của Nga lắng xuống. Trong căn phòng nhỏ im ắng, chỉ có tiếng quạt quay vù vù và tiếng chiếc đồng hồ treo tường chạy nhích từng kim "tích, tích", Hiếu chậm kể:
- Mẹ luôn mong có đứa cháu đích tôn. Mà nhìn bụng bầu lần này của em, mẹ bảo chắc chắn lại con gái. Nên bà muốn anh đi kiếm một đứa con trai. Anh không chịu thì mẹ tìm cách nói em như thế. Anh đã góp ý mẹ nhiều mà bà dọa sống dọa chết. Hãy hiểu cho anh. Giữa em và mẹ, anh cũng khó xử lắm. Rồi bữa anh cãi nhau với mẹ chuyện mẹ nói em, anh đã gặp Hân. Nếu anh nói chỉ ngồi uống nước, em có tin không?... (im lặng một lúc lâu). Anh không biết chuyện gì đã xảy ra nữa. Khi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm bên Hân trong nhà nghỉ… Anh cảm thấy có lỗi với em nhiều lắm. Anh không biết nên đối diện với em thế nào nên ít về nhà. Đến khi Hân nói là đã có bầu, anh càng hoang mang. Còn mẹ thì rất mừng. Bà tin lời của ông thầy bói rằng cái thai đó là con trai nên càng ra sức chia rẽ tình cảm vợ chồng mình. Anh thì càng không có quyền lên tiếng vì đã phản bội em… Tha thứ cho anh nhé, chúng ta về nhà đi.
Nga giật tay mình khỏi đôi bàn tay Hiếu, nói bằng giọng mỉa mai:
- Anh còn mặt mũi mà xin tôi tha thứ nữa sao. Anh về đi. Về mà ở với mẹ anh. Đơn đây, anh ký đi và để cho cuộc sống của tôi được yên. Chỉ cần tòa giải quyết xong là anh có thể đón người yêu cũ về để sinh con trai cho anh.
Nga nhếch mép:
- À, anh nhớ xét nghiệm ADN xem đó có phải con anh không nhé. Tiện kiểm tra giới tính luôn.
Khuôn mặt Hiếu bỗng giãn nở ra, một nụ cười méo xẹo. Anh nhìn Nga với ánh mắt thiết tha:
- Thì ra bấy lâu nay em hiểu nhầm anh rồi. Bữa anh gọi điện đó, không phải kiểm tra con mình mà muốn kiểm tra cái thai trong bụng Hân. Bởi anh không tin mình đã làm gì với Hân mà lại không nhớ gì cả. (Nói giọng cay cú) Thì ra cô ta lừa anh, muốn cho anh đổ vỏ.
Hiếu đưa tay lau giọt nước mắt đang lặng lẽ chảy trên má Nga. Anh nói nhỏ:
- Thời gian anh tránh mặt em là thời gian anh cảm thấy có lỗi và ân hận. Dù anh muốn có cả con gái, con trai cho "có nếp có tẻ" nhưng anh chưa bao giờ nghi ngờ em, cũng chưa bao giờ thôi yêu các con.
Hai đứa con từ ngoài cửa chạy ào vào. Con bé con nhanh chóng ngồi vào lòng Hiếu ríu rít kể đủ thứ chuyện. Nga nhẹ mỉm cười gật đầu khi đứa con gái lớn hỏi:
- Ba sẽ đến ở với chúng ta phải không mẹ?
Link nội dung: https://doanhnhanduongthoi.com.vn/su-that-a5419.html