Hành trình AFF Cup 2020 đã kết thúc theo cái cách không hề mong muốn: đội tuyển Việt Nam dừng bước ở bán kết trước kình địch Thái Lan. Lẽ ra thầy trò HLV Park Hang-seo đã có thể làm tốt hơn, với một kết cục tốt hơn.
Chúng ta đã sai ngay từ khi hành trình trên đất Singapore còn chưa bắt đầu, khi quá sa đà vào giấc mơ về một kỳ tích ở vòng loại thứ ba World Cup 2022. Khi sự phấn khích qua đi và những thất bại liên tiếp đến là lúc tất cả nhận ra một thực tế rằng, Việt Nam vẫn ở rất xa so với các nền bóng đá hàng đầu châu lục.
Thế nhưng, thay vì biến đây là cơ hội để học hỏi và thử nghiệm những nhân tố mới, đội tuyển vẫn bung hết sức, chơi với tất cả những gì mình có trong 2 trận đấu với Nhật Bản và Saudi Arabia vào giữa tháng 10, khi AFF Cup sẽ khởi tranh trong chưa đầy 3 tuần nữa. Dấu hiệu mệt mỏi đã bộc lộ rõ ràng trong 2 trận đấu đó, và quãng thời gian ở Vũng Tàu là không đủ để các chiến binh Sao Vàng phục hồi thể lực cũng như phong độ.
Khi đạt trạng thái tốt nhất, Việt Nam cho thấy hoàn toàn có thể chơi thứ bóng đá tấn công, pressing rực lửa và đạt hiệu quả như trong trận đấu với Malaysia. Vấn đề là trước đó, chúng ta đã có 90 phút nhàn nhã trước Lào và tận hưởng 6 ngày nghỉ ngơi. Khi nhịp điệu gấp gáp trở lại, năng lượng, cảm hứng không kịp phục hồi, các học trò của HLV Park Hang-seo bất lực để tạo ra kết quả. Và thảm họa bắt đầu.
Gặp Indonesia, Việt Nam cầm bóng áp đảo nhưng lại không ghi được bàn thắng. Con số 21 cú sút thực sự ấn tượng, song rất ít trong số đó được coi là cơ hội ngon ăn. Chúng ta luân chuyển bóng không đủ nhanh, thiếu tốc độ trong di chuyển để có thể tạo ra đột biến.
Đánh mất 2 điểm, Việt Nam tự đẩy mình vào thế khó khi phải đánh bại Campuchia với tỷ số đậm. Vẫn biết rằng chúng ta đã gỡ bỏ cảm giác tự ti, sợ hãi trước Thái Lan, song tạo dựng lộ trình dễ thở để đi đến cái đích cuối cùng vẫn là cần thiết. Đáng buồn là đội tuyển tiếp tục thất bại với mục tiêu đó, theo cách vô cùng khó hiểu.
Khi tỷ số là 4-0, Tiến Linh và các đồng đội vẫn còn 33 phút để ghi thêm bàn thắng và vượt lên trên Indonesia ở bảng B. Thế nhưng cả đội lại chùng xuống và áp lực bên phần sân Campuchia không còn được duy trì. Họ hài lòng với kết quả và nghĩ rằng 4 bàn là đủ? Họ nhận định Indonesia không thể đánh bại Malaysia? Hay đơn giản là họ không còn đủ thể lực để vận hành hệ thống trong những phút cuối?
Dù lý do là gì, thực tế đáng lo ngại là Việt Nam không bước vào trận bán kết với thể trạng và tâm trạng tốt nhất. Tất cả dẫn đến một loạt sai lầm, từ cách tiếp cận trận lượt đi khi bung sức ngay những phút đầu, các cầu thủ quá sa đà vào những cuộc chiến cá nhân, quyết ăn thua đủ trong các pha tranh chấp, đến cú trượt chân của Hồng Duy ở bàn thua đầu tiên.
Trận lượt về, những sai lầm được khắc phục. Chúng ta điềm tĩnh hơn, quyết liệt hơn và có một kế hoạch tốt hơn. Thế nhưng tất cả không thể phá được ngọn núi khổng lồ được dựng lên sau trận lượt đi. Thêm nữa, điểm yếu thể lực là vật cản. Những người đã tạo nên kỳ tích ở vòng loại thứ hai World Cup, chơi hết mình trong mọi trận đấu ở vòng loại thứ ba, bây giờ ở tình trạng suy kiệt không thể vượt qua giới hạn thêm lần nữa.
AFF Cup khép lại, nhưng bóng đá Việt Nam vẫn có một hành trình dài để tiếp tục. Đó là chặng cuối vòng loại thứ 3 World Cup 2022, SEA Games 31 trên sân nhà, VCK U23 châu Á và AFF Cup 2022. Tuy nhiên, để sai lầm không lặp lại, chúng ta cần một chiến lược dài hơi, sự chuẩn bị kỹ lưỡng và xác định các mục tiêu cần ưu tiên thay vì quá tham vọng.
Link nội dung: https://doanhnhanduongthoi.com.vn/giac-mo-xay-tren-nhung-sai-lam-a9003.html