Lần Đầu Tiên
Con tôi khi ấy mới chỉ là một cậu bé lớp 2. Một buổi chiều, tôi nhận được tin nhắn từ đồng nghiệp kèm theo một bức ảnh: “Có phải đây là con chị không?” Trước mắt tôi là hình ảnh đứa trẻ nhỏ bé, khuôn mặt thất thần, ánh mắt đầy sợ hãi. Tôi chết lặng. Cổ họng tôi nghẹn lại, không thể thốt nên lời. Những ngày sau đó, nhìn con run rẩy khi kể về những gì mình đã phải chịu đựng, tôi chỉ biết ôm con mà khóc. Sự bất lực ấy đeo bám tôi suốt những năm qua, kể cả bây giờ khi con đã là học sinh lớp 7.
Lần Thứ Hai
Tôi đã nghĩ rằng khi con vào cấp hai, con sẽ trưởng thành hơn, sẽ biết cách tự bảo vệ mình. Nhưng tôi đã sai. Sau những chuyến công tác dài ngày và lịch trình công việc dày đặc, tôi trở về nhà vào một đêm muộn. Ngay lúc đó, điện thoại tôi nhận được thông báo từ nhóm phụ huynh: con tôi và các bạn đang gặp vấn đề nghiêm trọng trong giờ học của một thầy giáo. Tôi mở đoạn ghi âm mà các con chia sẻ, từng lời nói trong đó như cứa vào tim tôi. Đêm ấy, con trai tôi kể lại mọi chuyện, nhưng vẫn với câu nói khiến lòng tôi tan nát: “Mẹ đừng nói gì nhé, con sợ thầy…” Câu nói ấy ám ảnh tôi. Một đứa trẻ 12 tuổi, vì sao phải mang nỗi sợ hãi như vậy? Vì sao con không dám lên tiếng bảo vệ chính mình? Và tôi – một người mẹ – vì sao lại không thể làm gì để bảo vệ con?
Nhận Ra Và Đứng Lên
Là một người mẹ, tôi đã từng tự trách mình rất nhiều. Tôi nghĩ rằng mình đã không dạy con đủ mạnh mẽ, đã không dành đủ thời gian để ở bên con. Nhưng sau những đêm dài mất ngủ, tôi nhận ra rằng đây không phải là lỗi của con, cũng không phải lỗi của tôi. Đây là lỗi của một môi trường đáng lẽ phải an toàn, nhưng lại để bạo lực xâm nhập và hoành hành. Tôi quyết định không im lặng nữa. Tôi đã gặp gỡ nhà trường, yêu cầu những biện pháp mạnh mẽ hơn để bảo vệ con tôi và các bạn khỏi bạo lực học đường. Tôi dạy con mình rằng: “Con không có lỗi. Nếu ai đó làm tổn thương con, con có quyền lên tiếng. Và con không bao giờ đơn độc, mẹ luôn ở đây với con.”
Nhưng trong lòng tôi, nỗi đau vẫn còn đó. Mỗi lần nhìn con, tôi tự hỏi: “Liệu những vết thương lòng này có bao giờ lành lại? Bao nhiêu đứa trẻ ngoài kia đang âm thầm chịu đựng như con tôi?”
Nếu bạn đang đọc những dòng này, tôi hy vọng bạn hiểu rằng bạo lực học đường không phải là chuyện của riêng ai. Dù bạn là phụ huynh, giáo viên hay học sinh, hãy hành động ngay hôm nay. Một cái ôm, một lời động viên, hay một sự can thiệp đúng lúc có thể cứu lấy một trái tim non nớt đang kêu cứu trong im lặng. Hãy cùng nhau xây dựng một môi trường học đường nơi trẻ em được yêu thương, tôn trọng, và an toàn. Đừng để bất kỳ đứa trẻ nào phải chịu đựng nỗi đau giống như con tôi.