Níu giữ mùa thu nơi trang viết

Lá vàng mùa thu luôn làm tôi xao xuyến, dù chưa một lần thực sự được chạm vào thu vàng bằng mắt, bằng thịt da, bằng hơi thở, bằng sắc màu.

Tôi chạm vào mùa thu phần nhiều bằng ảnh, bằng tranh, bằng tưởng tượng. Tôi từng có truyện ngắn "Những chiếc lá thu" đăng trên Tuổi Trẻ cuối tuần lúc tóc em còn xanh. Giờ đọc lại, vẫn thấy xao xác cuộc tình và xao xác lá, thứ lá vàng mà tôi luôn muốn chạm được vào nó.

Đôi ba lần tôi cũng đặt chân tới những vùng đất có mùa thu vàng nhưng lần nào cũng đến sớm hoặc đến muộn, dù chỉ năm bảy ngày; lần nào cũng cảm nhận được bước đi vừa chậm chạp vừa hối hả của đất trời, của sắc màu trong những thời khắc chuyển mùa.

Tôi cũng chụp được vài tấm ảnh với mùa lá chuyển sắc vàng và nhờ vạt nắng màu hổ phách chênh chếch mà mùa thu như có mặt. Còn nhiều, khá nhiều tấm ảnh tôi chụp được khi mùa thu xanh chầm chập trôi qua với những tiếc nuối vô cớ. Tôi thường ngắm thảm lá màu cỏ cháy, ngắm những chiếc lá héo khô đã sống hết một đời lá…

Chị, một nhạc sĩ và là người làm thơ vừa đi về từ mùa thu. Chị kịp chạm vào thu vàng, ghi lại nhiều khoảnh khắc thu và khoe mùa thu xao xuyến trên trang cá nhân. Tôi mê mẩn và lưu lại những bức ảnh ngun ngút thu vàng ấy.

Chị đến nhà tôi chơi. Chị kể về rừng thu, về những chuyến đi nối tiếp những chuyến đi, về sự nỗ lực chiến thắng tuổi tác nơi chị, để tiếp tục đi như một khao khát không nguôi và đặc biệt là về ấn tượng những lần được "gặp" những nhạc sĩ, họa sĩ, thi sĩ, nhà văn… tên tuổi lừng danh thế giới, những người mà ai yêu thích văn chương nghệ thuật cũng đều muốn một lần chạm vào thứ gì đó từng thuộc về họ; đang được lưu giữ ở quê hương họ, ở những nghĩa trang và bảo tàng...

Chị kể bằng cảm xúc còn tràn trên mắt và trong giọng nói. Nhìn chị, lắng nghe chị, tôi nói: "Chị viết đi, viết về những điều chị vừa kể, những điều còn đong đầy cảm xúc nơi chị!". Chị cười, nói: "Chị đang nạp, đang tích lũy…". Tôi nài nỉ: "Chị đừng giữ cho riêng mình nữa, chị viết đi, viết ngay đi, đừng dồn nén, đừng chần chờ nữa, chị!".

Lúc tiễn chị ra cửa, tôi lại giục: "Viết, nha chị, dù mùa thu có qua đi!".

Tôi biết, là nhạc sĩ, chị chắt chiu từng giai điệu để có được những khúc hát xao lòng. Và là nhà thơ, chị cũng đang chắt chiu ngôn từ. Còn thời gian thì không chờ đợi, vẫn đang hối hả trôi…

Viết, nha chị! Mùa thu nào rồi cũng qua đi. Hãy níu giữ mùa thu nơi trang viết.